Họ không như một số bạn gái đi hờn mát, giận chuyện chân tóc kẻ tơ.Họ muốn khôn ngoan, già giặn mà rất ghét tuổi già.Vấn đề nầy tôi sẽ bàn rộng ở mấy chương sau.Họ tưởng tượng hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân.Đấy lương tâm của một từng lớp bạn trai: nó làm cho con người mất chất người.Tôi biết lối học từ chương ngày xưa không hay và học mà không hiểu có thể không hành.Chính Augustin và Rousseau đã qua thời kỳ mua bán thứ tình nầy.Nhưng phần đông bạn trai tự cao không phải vì họ ý thức mình cao cả để khinh người: họ tự cao chỉ vì tự trọng thôi.Họ tợ con cáo già đi giao thiệp, ngọt dịu khai thác tâm sự thiên hạ rồi sau đem ra cười ngạo, chỉ trích, thưa mét.Nhiều đời hoa phải tan tác vì những lời đường mật nầy.