Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.Dù biết là tạm thời thôi.Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.
