Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Lúc đó, tôi trống rỗng.Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.Không chắc tại số phận.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.Và còn nhiều lí do khác.Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.