Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên.Hoàng đế đùng đùng cơn giận:Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha.Tôi chỉ dự vào cuộc thảo luận đó bằng cách mỉm cười, nhún vai và làm vài điệu bộ.Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện.Tức thì ông tự kiếm những lẽ để bênh vực tôi: - Phải.Không có nụ cười đó, Maurice Chevalier có lẽ còn đóng bàn ghế ở Paris như ông thân và anh em ông.Hai sự đó không có chút liên lạc gì với nhau hết.Mà có ai cầu tôi cải chính đâu! Tôi bảo ông ta rằng câu đó của thi hào Shakespeare.Cửa hàng chúng tôi mới nhận được lô thứ nhất.