Tất cả óc hài hước, trong cách nào đó, đều hướng vào hoàn cảnh của con người.Hãy kiên quyết không đánh bọn trẻ bởi vì nhục hình chỉ mang đến những bài học về sự sợ hãi và bao lực.Thế thì cái gì vẫn còn lại? Đây là câu hỏi đáng phải suy nghĩ.Con người thường đổ lỗi cho thất bại của mình.để đảm nhận những sự liều lĩnh mà phần còn lại trong số chúng ta sợ phải chấp nhận.Khả năng làm việc của chúng ta bị giảm sút và trong những trường hợp trầm trọng, chúng ta mất sự ao ước để sống cùng nhau.Trước hết, nó gây ra sự hủy hoại có ảnh hưởng xấu đối với con cái.Ngôi nhà của những con người thường tự coi mình là can đảm bỗng nhiên đầy ắp những kẻ run sợ chết nhát.Sự chẩn đoán của bác sĩ tâm thần nói chung chỉ có tính mô tả.Một khi chúng ta «biết» phải làm gì, có vẻ như chúng ta phải có khả năng để làm điều đó! Những sự thay đổi bất thường này hiếm khi xảy ra và nhiều người lấy làm bối rối về điều đó.