Vì hình như anh làm gì có trên đời.Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Mà sống khoa học một chút.Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.Vẫn chứng nào tật nấy.Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
