Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.Bạn muốn về nhà viết quá.Hôm sau đi thi thấy bình thường.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.