Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Nhưng bác nói: Bật dậy nào.Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Bác hỏi: Sao con không đi học.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
