Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết.Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.