Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được.Bạn nên nhớ rằng Ken Dyke không hề phí thì giờ khoe sự trọng của ông ta.Vì vậy mà gây được mỹ cảm rất dễ dàng.Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó.Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được.Được gặp ông, tôi vui vẻ lắm.Và người đó là ai? Chính là ông Ken R.Thành ra anh thợ máy không phải là một nhân viên hạ cấp, mà ai cũng có quyền sai bảo nữa, anh nay đã nghiễm nhiên là một viên chỉ huy rồi.Chẳng may ông có một kẻ thù trong hội nghị: người đó là một nhà giàu có, và có quyền thế trong tỉnh.Wooton, một người học trò của tôi.
