Bỗng một ni cô gần đó nhìn thấy và chạy lại chỗ Chip.“Tại sao mình lại phải sợ ba nhỉ, chẳng phải ba cũng rất thương và quan tâm đến mình sao?” – thoáng nghĩ, trong đầu Chip bỗng nẩy sinh một ý tưởng, cô quyết định viết cho ba một bức thư.Cuộc sống đừng bao giờ để mình phải hối tiếc điều gì.Trang trí phòng bạn bằng những bức ảnh, ánh sáng.– Đoạn, ông mở phong thư ra .- Xin lỗi nha, để bữa khác, tôi phải về nhà, về ăn cơm cùng vợ con, nấu ăn - vợ tôi đệ nhất đấy!.Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất đó là sự lặng lẽ phát ra từ cái góc xiên chỗ tôi ngồi, chỗ tối nhất mà ít thực khách nào muốn "an tọa".Ngày tôi đặt chân vào cấp ba thì cũng là lúc chị học năm cuối cấp.Tôi rút ra được điều này từ những câu truyện cổ tích mẹ thường hay kể hàng đêm khi ru chúng tôi ngủ.Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.