Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.Con sông trước mặt thật xanh và êm.Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.Tôi lại dẫn ông anh đi.Thi thoảng chúng bay rợp trời.Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.