Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.Xin lỗi em, xin lỗi các con.
