Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.Người lớn thì thật xa lạ.Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.