Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.Tôi định kêu to hơn, lại thôi.Nghĩa là không đứng trên người khác.Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.Nhưng nước mắt không nghe tôi.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.