Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này.Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.Ông anh cũng làm theo.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.