Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.Ông viết tất cả, không sửa chữa.Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.