Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.Đã đi một số cây số.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.