Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.
