Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòaThật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.Có một thứ bất biến, đó là tất cả.Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.
