Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng.Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.Tất nhiên là mệt mỏi.
