"Ông ấy hỏi vài câu về những vụ đầu cơ trước của tôi và dạy tôi một thuật mà tôi tin rằng quan trọng nhất trong nghề đầu cơ.Toa chật cứng khách và nóng như lò, mà người hầubàn lại chậm chạp.Sung sướng mà thôi ư? Tôi còn thấy muốn nhảy múa điên cuồng lên nữa chứ? Tôi có thể thiệt thà nói rằng không bao giờ tôi phí thời giờ để tiếc và than thở rằng sao mình không phải là một Thomas Hardy thứ nhì.Một đôi khi ông Lincoln cũng phải đối phó sự đố kỵ của những người mà chính ông đã đưa lên địa vị cao cấp.Đoạn ông bảo chúng tôi lại gần và nói: "Ngó cho kỹ, vì tôi nhớ cái bài học này suốt đời.Trước tôi tính sẽ nói là muốn đi Kanass City để may ra tìm được một việc làm.Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy.Có phải bằng cách than thân trách phận và muốn được mọi người chú ý tới, săn sóc cho không? Không.
