Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.Tất nhiên là mệt mỏi.Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.