Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.Tôi về, cũng đỡ in ít.Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ.