Bạn không mong bác đọc lắm.Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.Mẹ, tôi và một người quen.Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải.Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.Trong công viên thì toàn ma cô.Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.
