Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Nhưng nó không còn ở đó.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.