Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả.Tôi bèn mở các hộc tủ ra, các hộc đều rỗng không, trừ những giấy mực để trữ.Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện.Trong cuốn "Loài người sống bằng gì?", Ông nói: "Vì là y sĩ, tôi có cái vui thấy sự hoạt động chữa được người mắc bệnh thần kinh chân ray run run, tê liệt.Bạn tin rằng đời bạn sẽ phong phú hơn, sung sướng hơn, nếu biết dùng những nguyên tắc ấy.Dù một người Mông Cổ ngu dại nhất chắc cũng không để có ý tưởng muốn đi ngược lại 180 triệu năm của thời gian để làm thay đổi những vết chân đó.Khi quân Nhật tấn công, cả châu thành hỗn loạn.Canby Robinson thì trong năm người bệnh nằm ở nhà thương John Hopkins, có bốn người đau vì lao tâm, ưu tư quá.Tôi viết thư xin việc ông chủ cũ của tôi là ông Leon Roach ở Công ty Roach-Fowler và được cử làm lại việc cũ.Sau đó, có ba chàng trong bọn hỏi cưới tôi".