Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Quả thực lâu lâu cũng thành quen.Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.