Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.Đời sống luôn cần những sự dung hòa.Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?Lại cái đồng hồ báo thức đây.
