Theo lời Bechina, ông đang có trong tay một bức tượng cẩm thạch được tạc từ thế kỉ VI trước công nguyên.Họ hiểu chiếc ghế này đã có tính đột phá như thế nào.Kẻ đó chắc chắn không phải là tôi.Nó không hề thay đổi, không bị biến mất vì sự co giãn và cũng không lộ ra chỉ trong vài từ hay vài câu.Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên khi Houghton kéo tấm vải xuống, tất cả những gì đến với Harrison chỉ là một linh cảm, một thứ tri giác bản năng rằng có điều gì đó bất bình thường.Làm cách nào bạn có thể lấy tờ giấy bạc đó mà không làm xáo trộn kim tự tháp?Âm nhạc cần sự tin tưởng.Có lẽ cách mà chúng ta làm dịu bớt cơn khát đã thay đổi.Hoàn toàn bình thường nếu bạn thấy khó hiểu với những điều tôi vừa nói đến ở trên.Nhưng tại West Harrison quả là một thế giới khác.