Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.Tôi chả thấy thú vị gì cả.Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
