Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Tôi không có bản lĩnh.Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều.Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
