Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.Thị trưởng thành phố New York Mario Cuomo là một người giao tế giỏi.Trong quý vị đây có ai thích sống ở Butte Montana không?Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi.Nói như thế thì có vẻ ôn tồn và giữ kẽ quá phải không? Nhưng nó an toàn bạn ạ.Nhưng đôi khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước một tí để vơi bớt sự căng thẳng.Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:Một người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp.Ông là tác giả những cuốn sách thành công vang dội viết về cách thức để thăng tiến trong công việc.Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời.