Tại sao sau lúc họ đóng vai trò thế Thượng đế gieo một mầm sống rồi họ không can thiệp gì hết vào sự lớn lên về thể xác của đứa con mà về sau họ tha thiết yêu con? Trả lời câu hỏi nầy phải chạy đến tình yêu và nhất là lương tâm.Họ nghe tâm hồn họ trống rỗng như sa mạc, ước muốn cái gì cao cả.Về đường xã giao với kẻ ngoài đối tượng yêu của họ, họ tỏ ra nhàm chán qua loa.Cũng nên để ý bạn trai nếu có chết sống thân mật đến đâu mà có bóng giai nhân xen vào thì nghi kỵ, hiềm thù đến đó.Trên trần gian có vô số tạo vật mà không làm gì kiếm được một tạo vật thứ hai giống bạn trai từ sinh lý đến tâm lý.Đó là quân thù của ý chí chớ không phải là ý chí.Nhà giáo dục nên cho họ đọc lại sách giúp trí nầy cách lành mạnh như loại sách của Jules Vernes, Telemaque của Fenelon hay Odyssée của Homère.Đến khi bạn gái nhận họ ra là mã tô vôi thì đời đã bị hôi thúi.Một ngòi bút nọ viết về họ:Lúc ấy vì thiếu thói quen tưởng tượng, e sợ họ bị khô khan tinh thần.